Dòng cảm xúc
Dòng cảm xúc
Có
những ngày, ta bỗng nhiên bồi hồi và xao xuyến đến lạ khi nghĩ về một thời tiểu
học áo trắng đến trường. Một thời đầy ắp những niềm vui hạnh phúc...ở những tâm
hồn ngây thơ trong sáng và hồn nhiên. Cái ngày mà tình bạn thật gắn bó và vô tư
làm sao! Ngày ấy trẻ con hầu như đều tự đi bộ đến trường không được đưa đón như
bây giờ. Vì vậy chuyện rủ nhau đi học phổ biến lắm. Tình bạn thời thơ ấu nhờ vậy
mà cũng thân thiết hẳn lên. Thế là ngày ngày đều có những cô cậu cùng tung tăng
cắp sách đến trường. Những năm tháng ấy chất chứa bao nhiêu kỉ niệm. Rồi thì
ve, nắng, phượng, và thi. Hạ đến! Những mùa hạ cứ thế trôi qua và guồng quay của
thời gian cũng đã quay tròn được 17 năm. Những cô cậu bé ngày nào giờ đã thành
thanh, thiếu niên cả 17 tuổi, biết bao nhiêu dự định kế hoạch phải hoàn thành.
17 tuổi, mỗi con người đứng trước thời khắc quan trọng quyết định đến tương lai
phía trước của mình: chọn cho mình một ngôi trường đại học, một đam mê, một nghề
nghiệp, và bằng một cách nào đó phải thực hiện được ước mơ đó. Qủa thật, đó
không phải một việc dễ dàng cho cái tuổi mới lớn ấy.Tuy nhiên, trong cuộc đời mỗi
người ai cũng phải trải qua thời khắc ấy một lần, đấy là trách nhiệm, là nhiệm
vụ mà người học sinh phải gánh vác. Đôi lúc rất mệt mỏi và áp lực vì chỉ cần phạm
phải một sai lầm nào đó thì xem như 12 năm học kia đi tong, và xem như tương
lai trước mắt tối sầm lại. Nhưng khi ta ý thức được việc đó thì cũng đồng nghĩa
với việc ta sắp phải chia tay bạn bè, thầy cô, tạm biệt mái trường để bắt đầu một
quãng đường mới. Nghĩ đến đấy thôi cũng đủ cho bao nhiêu cảm xúc trong lòng dạt
dào dâng lên. Còn đâu nữa những giờ ra chơi cùng nhau ngồi ôn bài, chụm đầu vào
giải những bài toán khó; còn đâu nữa những chiều cùng tham gia vào các hoạt động
ngoại khóa; còn đâu những tà áo dài duyên dáng ngồi trên ghế đá vui đùa chọc ghẹo
nhau hay những lúc không làm thầy cô hài lòng, để bị rầy la,....và còn nhiều
nhiều nữa. Với tuổi học trò, thời gian như người vô hình lướt qua và để lại nhiều
hoài niệm. Đôi khi thời gian còn là người vô tâm đi qua một cách đều đặn âm thầm
và lặng lẽ, cuốn hết tất cả những phút giây đẹp đẽ của tuổi học trò và quá khứ
mà không hề vướng chút bận lòng, lúc nào cũng để lại sự bùi ngùi xót xa khi họ
còn muốn níu giữ từng khoảnh khắc ấy. Chỉ vỏn vẹn sáu tháng nữa thôi thì mỗi đứa
đã bước đôi chân của mình lên một phương trời mới. Ở đấy chúng ta có thể tìm thấy
cảm giác mới lạ, tìm thấy được sự hoàn thiện mình của bản thân. Nhưng mãi mãi
chúng ta không thể tìm lại được tuổi học trò, tuổi 17 của mình nữa. Sẽ nhớ thật
nhiều những kỉ niệm cùng cả lớp quây quần bên nhau khi cắm trại, mọi người cùng
vỗ tay hò reo trong tiếng hát của cô chủ nhiệm hay những buổi sinh hoạt văn nghệ
sôi nổi ôn lại truyền thống của nhà trường. Nhớ những buổi học đầy ắp sự hài hước
của cô giáo sinh học, hay những giờ học căng thẳng đến nghẹt thở vì sự nghiêm
khắc của những người thầy. Nhớ từng chỗ ngồi, từng gương mặt rạng ngời, từng
tính cách của mỗi thành viên trong lớp. Nhớ sự giúp đỡ nhiệt tình, phấn đấu
cùng tiến bộ trong học tập của các bạn với nhau. Và nhớ cả sự đoàn kết, sự
chung sức đồng lòng của cả tập thể dù có gặp trắc trở nào. A5 như ngôi nhà thứ
hai, là nơi mà mọi người luôn tìm được sự đồng cảm, tìm được điểm tựa, tìm được
động lực để vượt qua hết thảy mọi khó khăn.Thật buồn, khi ta phải rời khỏi ngôi
nhà đó và đáng buồn hơn là ngày ta rời đi cứ càng ngày càng đến gần. Những buồn
vui giờ chỉ còn hiện lên trong ánh mắt trìu mến của thầy cô, những nụ cười của
bạn bè sẽ đi vào kỉ niệm.Chiếc lá rơi khẽ xuống trang vở làm những suy nghĩ
trong tôi bỗng dừng lại và đưa tôi trở về với hiện tại. Ba năm chắt chiu gom
góp hành trang từ thầy cô, giờ chúng ta phải lên đường, bước vào cuộc sống mới.
Góc sân, ghế đá, chiếc bàn của thầy cô, cái bảng đen bụi phấn,... sao hôm nay dội
vào tôi những điều thật lạ: bâng khuâng, xao xác cả nỗi lòng. Trong ba năm đó,
Tư Nghĩa 1 đã làm tôi trưởng thành rất nhiều.Với tôi mà nói, dù cho tương lai
có đang cuốn ta về phía trước, dù chúng ta đều bận rộn chuẩn bị cho tương lai
đó thì những điều ở hiện tại đáng được trân trọng, được lưu giữ. Sống và học tập
hết mình vì mục đích ước mơ đại học để không hối tiếc vì đã bỏ hoài bỏ phí thời
gian. Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ giải lao đã kết thúc, gấp vội trang vở
tôi bước vào lớp và bắt đầu tiết học tiếp theo. Trong lòng tôi tự hỏi: “Không
biết mình còn nghe được tiếng trống ấy bao nhiêu lần nữa?”
-Ban Biên Tập-
0 nhận xét: